Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Cảm nhận về phim ảnh


Tôi ít khi viết bài review phim, vì tuy là tôi xem phim rất nhiều, nhưng tôi tự biết là khả năng cảm thụ nghệ thuật của tôi rất “rẻ tiền”, tôi chỉ thích phim hành động dồn dập, hiệu ứng tá lả, xem xong là… xong, ra khỏi rạp là quên. Vì tôi nghĩ đơn giản, trong cuộc sống quá nhiều cái phức tạp làm mình phải suy nghĩ rồi, đến xem phim giải trí mà cũng phải vướng vô mấy cái bi lụy, éo le của mấy em nhân vật trong phim chi nữa cho nhức đầu.

Tôi viết bài này cũng không phải để bình phim, mà đơn giản vì tôi thấy thích các phim này, và chúng sẽ giúp chung ta thu về nhiều bài học, những khoảnh khắc của thành công và thất bại, và nhắc nhở chúng ta về tiềm năng và những khuyết điểm của bản thân.

-

Đầu tiên là phim 3 idiots. Nếu bạn đang bắt đầu những năm tháng ngồi trên giảng đường, bạn nên xem 3 idiots, nếu bạn đã trải qua giai đoạn này, hãy chuẩn bị cười nắc nẻ rồi lại khóc nức nở khi thấy lại mình trong bộ phim này. 3 Idiots không thể trở thành một bộ phim nổi tiếng, giành oscar hay được biết đến rộng rãi, nhưng nó có thể thay đổi cách nhìn cuộc sống và cách sống của bất kì một ai đó, những ai đã một lần đến với câu chuyện 3 chàng ngốc. Xem để sống lại khoảng thời gian đi học của mình, có nụ cười và cả nước mắt.

Đời người không có giai đoạn nào đẹp hơn thời sinh viên, cái thuở lông bông bước vào đời đầy thú vị nhưng cũng đầy âu lo. 3 idiots vẽ lại một thời kí ức vàng son của mỗi người, trong mỗi tình tiết của bộ phim, chúng ta như lại thấy chính mình của ngày xưa, những năm tháng học xa nhà, những khi “cháy túi” lúc cuối tháng, những lo âu ngày thi cử.

Chỉ có vài nhân vật trong suốt chiều dài phim, nhưng đã thể hiện được rất nhiều mặt trong cuộc sống hiện đại, những số phận rất giống sinh viên Việt Nam. Bộ phim được kể từ hồi ức của anh chàng Farhan – anh chàng từ thuở được sinh ra đời, và vì mang giới tính nam, anh đã được cha mình “đóng mác” ngay từ khi còn chưa biết gì rằng anh sẽ trở thành một kĩ sư. Con đường mà Farhan sẽ đi đã được “đóng đinh” như thế, dù rằng anh vẫn say mê chụp mọi hình ảnh trên con đường anh đi, vẫn lặng lẽ chấp nhận những con điểm thấp, vẫn vô tư đi tiếp con đường mà anh không biết sẽ dẫn đến đâu. Farhan chính là đại diện cho phần lớn học sinh lớp 12 hiện nay đang phải chịu sức ép từ bố hoặc mẹ, buộc phải đi theo một con đường không yêu thích.

Như Raja do học dưới áp lực của gia đình, cậu luôn sợ hãi về tương lai, sợ hãi gánh nặng trên lưng, luôn cắm đầu vào học những kết quả lại chẳng như mong muốn. Cậu đã cố gắng hết sức, mà kết quả học vẫn không như ý muốn. Trượt đại học, bạn nghĩ rằng cánh cửa cuộc đời đã đóng sập lại trước mắt. Đổ vỡ trong chuyện tình cảm, bạn cảm thấy trái tim mình dường như đã chết. Thất nghiệp, nhận lấy một vài thấy bại, bạn nghĩ rằng tương lai của mình vậy là chấm hết. Có hai lựa chọn cho bạn trong hoàn cảnh đấy:  Quên nó đi và đứng dậy bước tiếp; hoặc giữ mãi nó trong lòng để rồi chết chìm trong cái mớ bòng bong cảm xúc và không bao giờ ngóc nổi đầu lên để quan tâm xem tương lai của mình sẽ như thế nào. Vấn đề là chúng ta vẫn phải sống. Và trời ngoài kia vẫn xanh, dù cho cuộc đời bạn có đen tối đến đâu đi nữa. Vậy thì cớ gì mà chọn nỗi buồn chứ không niềm vui? Chính thái độ mới quyết định cuộc sống của bạn.

Có cả một Chatur, một kẻ học như vẹt, biết tất cả nhưng chẳng hiểu gì, sẵn sàng “im lặng 18 tiếng mỗi ngày” để học bài mà tìm con điểm cao. Rancho từng nói 4 năm tại trường đại học sẽ giết chết 40 năm tiếp theo của cuộc đời bạn. Điều đó đúng với “Kẻ im lặng” Chatur. Và có thể, là đúng với rất nhiều người trẻ. Nhiều người trẻ đang hướng tới một thứ mục đích “ảo”. Chúng ta chạy theo số đông, và mơ ước mơ của số đông, chứ không phải ước mơ của chính bản thân ta. Chúng ta đang mơ những thứ có thể làm, những thứ dễ làm chứ không phải những thứ mà chúng ta muốn làm.

Có thầy hiệu trưởng Vi-ru khắc nghiệt trong bài nói chuyện với tân sinh viên:  đời là một cuộc đua, chỉ có kẻ đứng đầu mới được tính đến. Con người cũng như những con chim cu cu, vừa ra đời là đã phải biết tranh thủ đá những cái trứng khác ra khỏi tổ để mà sinh tồn. Rancho đã từng hỏi Viruts: “Nếu bút mực không dùng được ngoài vũ trụ, sao người ta không dùng bút chì. Họ có thể tiết kiệm hàng triệu đô.” Và 4 năm sau, trong cái đêm mưa gió Rancho cứu sống đứa cháu ngoại của Viruts, Viruts đã tặng lại Rancho chiếc bút kèm câu trả lời: “Vì nếu đầu bút chì gãy nó sẽ bay trong môi trường không trọng lượng, bay vào mắt, mũi, các dụng cụ. Cậu sai rồi. Không phải lúc nào cậu cũng đúng.” Từ đầu đến cuối phim, Rancho trong mắt tôi vẫn luôn là một người hoàn – toàn – tốt và hoàn – toàn – đúng. Nhưng ngay cả Rancho cũng có lúc sai. Không phải lúc nào chúng ta cũng đúng. Vì thế đừng bao giờ quá cố chấp trong cuộc sống.

Phim đem đến những bài học sâu sắc về triết lý sống, về ý nghĩa của giáo dục, về tình bạn, tình yêu, tác động mãnh mẽ đến người xem. Bây giờ nhiều học sinh, thậm chí là khi là sinh viên rồi, vẫn hoang mang không biết mình có chọn đúng ngành, đúng nghề, đúng niềm đam mê. Khi chọn trường thi, các nhà giáo dục, các nhà tư vấn, những buổi hội thảo giữa các trường, họ chỉ nói về những lợi ích, nhu cầu xã hội cần cho mỗi ngành nghề, điểm chuẩn, tỉ lệ chọi, ngành hot, ngành không hot… Đâu có ai nói với các em học sinh rằng, đừng quan tâm đến những điều đó, hãy chọn ra ngành em yêu thích nhất và theo đuổi đến cùng. Vậy thì dù bạn có đang “yêu” một nghề và “cưới” một nghề khác; dù bạn có ước mơ của riêng mình hay đang mơ ước mơ của người khác, dù bạn suy nghĩ tích cực hay tiêu cực, thì hãy tin rằng mọi chuyện đều sẽ ổn, theo một cách nào đó. Vì mỗi một ngày mai lại là một ngày mới. Khi trẻ, chẳng ai không mắc sai lầm hay chưa từng làm những chuyện ngu ngốc và điên rồ cả. Chúng ta còn trẻ, và còn nhiều thời gian để trải nghiệm và mắc sai lầm. Và đừng quên, chúng ta luôn có quyền lựa chọn ngày tiếp theo của chúng ta sẽ như thế nào.

-

Tiếp theo là khi ra trường, sẽ có 2 bộ phim thể hiện một phần nào tương lai bạn muốn hướng tới. Up in the air và The pursuit of happiness.

-

The pursuit of happiness - Bộ phim dựa theo một câu chuyện có thật về Chris Gardner, một nhân vật nổi tiếng trong thị trường chứng khoán Mỹ ở thập niên 90. Những năm đầu thập niên 90, Chris Gardner, một nhân viên bán hàng rong (thiết bị y tế) ở San Franicisco đang lâm vào tình trạng hết sức bi đát. Sau một thời gian dài không bán được hàng, nợ nần chồng chất, gia đình anh tan vỡ. Chris Gardner không thể níu kéo vợ ở lại với mình và con trai. Và thậm tệ hơn nữa, anh và con trai bị tống ra khỏi nhà, có lúc phải ngủ qua đêm trong nhà vệ sinh ở ga tàu điện ngầm. Định mệnh xoay chiều vào cái giây phút anh thử vận may của mình với những hộp rubic 6 mặt đã giúp anh tìm được việc làm ở một công ty môi giới chứng khoán. Dù không học đại học, thiếu kiến thức trường lớp, nhưng bằng lòng nhiệt tình và quyết tâm, Chris Gardner giành vị trí cao nhất trong khóa đào tạo của công ty chứng khoán, giúp cuộc đời của anh sang một trang mới.
Bộ phim ko chỉ thành công về mặt kịch bản với nội dung đề cao lòng quyết tâm, tinh thần cầu tiến của con người mà còn thành công về mặt diễn xuất của WS. Cảnh phim xúc động nhất và cũng cho thấy diễn xuất tuyệt vời nhất của WS chính là cảnh hai cha con phải ngủ nhờ trong nhà vệ sinh ở ga tàu điện ngầm. Hình ảnh anh lấy chân chặn cửa để che chắn cho giấc ngủ của đứa con trai trong khi nước mắt cứ rơi ko ngừng có thể làm lay động cả những người khô khan nhất.

Bộ phim đem lại nhiều bài học sâu sắc cho người xem. Trong đó có một câu chuyện vui mà đứa con kể cho cha nó nghe. Chuyện kể về một người đàn ông bị tai nạn trôi dạt trên biển. Ông ta là một người hết sức tin vào Chúa. May thay có một chiếc tàu đã nhìn thấy và chạy đến cứu nhưng ông ta đã từ chối và nói rằng: “Cảm ơn nhưng Chúa sẽ đến cứu tôi”. Một chiếc tàu khác đến và ông ta cũng nói: “Cảm ơn nhưng Chúa sẽ đến cứu tôi”. Cuối cùng, ông ta kiệt sức và chết đuối. Khi lên thiên đàng, gặp Chúa, ông ta liền trách móc: “Tại sao ngài lại ko cứu con” và Chúa trả lời: “Ta đã sai hai con tàu tới cứu con nhưng con lại từ chối”. Đó ko chỉ là một câu chuyện vui mà nó chính là một bài học thực sự, bài học cho những ai chỉ biết đặt niềm tin vào những thứ xa vời ko bao giờ có thể với tới, bài học cho những ai ko biết nắm lấy cơ hội mà để nó tuột khỏi tầm tay. Trong tình yêu, đó còn là bài học cho những ai chỉ mong tìm được một người yêu lý tưởng mà bỏ qua những người khác thật sự thương yêu mình. Nhưng có mấy ai thuộc nằm lòng được bài học này???

Nếu bạn để ý, bạn có thể nhận ra trong tựa gốc của bộ phim, chữ happiness được viết là happyness. Chữ “Y” (đã được cố tình viết thay vì “I”) chính là một hạnh phúc khác mà cha con Gardner mong tìm kiếm. Đó không phải là hạnh phúc của cuộc sống sung túc. Gardner giải thích: “Tôi thích chữ Y bởi nó bắt nguồn từ “WHY” là một câu hỏi thâm thuý. Giáo dục con cái là việc quan trọng, nhưng trong môi trường chúng được giáo dục, mọi người lại không tìm thấy hạnh phúc. Người ta ngày càng gặp nhiều thất bại trong việc giáo dục con em của mình. Xã hội càng phát triển, bọn trẻ càng có nhiều vấn đề để cần được giáo dục và ngày càng nhiều tình huống để giải thích cho bọn trẻ. Chữ Y vượt lên ý nghĩa của “hạnh phúc”, đó là lý do để giáo dục con trẻ nên người. Lý do để mưu cầu một cuộc sống hạnh phúc thật sự”.

Đây ko phải là một bộ phim về anh hùng nhưng nhân vật trong phim xứng đáng là một anh hùng. Phim là lựa chọn không tồi cho bạn nào đang có tâm trạng không tốt, hoặc muốn củng cố ý chí theo đuổi ước mơ nào đó. Nhưng trên hết với mình, tình cảm gia đình vẫn luôn là điều sau cùng bộ phim hướng đến. Bạn hãy xem và để rút ra những bài học cho riêng mình nhé! “Hạnh phúc là ở chính mình”.

-

Up in the air - Bộ phim kể về một người tên là Ryan Bingham, một người thành công, thông minh, thường xuyên sống cuộc đời mình trên không trung. Quanh năm suốt tháng anh bay từ nơi này sang nơi khác, nước này sang nước khác… đi thẳng đến văn phòng làm việc, vô làm xong công việc, quay trở ra sân bay/hoặc chuyến nào trễ quá thì quay trở lại một khách sạn rồi hôm sau lên đường tiếp. Tất cả mọi dịch vụ anh dùng đều là cao cấp nhất, bay ghế hạng nhất cùng các em tiếp viên xinh đẹp quen biết anh (do đã bay quá nhiều), ở những khách sạn sang trọng (trong phim Ryan chỉ dùng mỗi Hilton)… Anh bay nhiều đến mức trở thành khách đặc biệt VIP của các dịch vụ mình sử dụng (check in ở phi trường, khách sạn…). Ngoài công việc chính như vậy Ryan cũng thường đi thuyết trình, nói chuyện về những phương châm sống. Đó là một hình mẫu mà từ trước đến nay tôi luôn phấn đấu để mình trở thành – một doanh nhân giỏi trong lĩnh vực của mình, luôn di chuyển khắp nơi, được xung quanh đánh giá cao…

Ryan có một phương châm sống rất độc lập đến mức biệt lập (về tình cảm – chứ đã là doanh nhân thì không thể không có mối quan hệ được), mọi thứ đền ngăn nắp vào khuôn khổ và đặc biệt là không lệ thuộc vào một mối quan hệ tình cảm nào với phụ nữ. Nhấn mạnh chỗ này, nghĩa là ổng không muốn có một mối quan hệ – chứ không phải ổng không quan hệ  :-D . Ryan có một người tình tên là Alex, cô này cũng là một thương gia mạnh mẽ, đủ thông minh, đủ sắc sảo để trò chuyện được với Ryan, gặp nhau trong những chuyến công tác, những buổi tối ở đại sảnh khách sạn, trò chuyện như tình nhân, về phòng xxx. Rồi hôm sau đường ai nấy đi, không có ai phải áy náy, không ai can thiệp vào cuộc sống, công việc riêng của ai…

Xong rồi đến một giai đoạn, qua một số biến chuyển, con người bất cần tình yêu như Ryan lại bắt đầu thấy là phương châm sống đó không đúng, anh bắt đầu cần tình yêu, sau khi có đủ danh vọng, anh bắt đầu chạy đi tìm người mình yêu. Và khi đó anh gặp phải những thất vọng về tình yêu, những suy nghĩ mà anh dự định chẳng còn cơ hội nữa.
Anh trở lại công việc, mọi việc lại như cũ theo ý anh, công việc lại cuốn anh đi theo guồng. Lại làm việc hết mình và lại cô độc. Trước đây anh có đặt ra cho mình một mục tiêu nhỏ để chinh phục, đó là đạt được mốc 10 triệu dặm bay – trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay một vài người di chuyển được khoảng cách này, và họ sẽ có đường điện thoại riêng trực tiếp đến hãng hàng không, tên của họ sẽ được khắc vào đâu đó trên máy bay. Sau mọi chuyện xảy ra, trong lúc ngồi suy tư về tình yêu của mình trên máy bay, thì anh lại bất ngờ đạt được cái mục tiêu của mình. Bỗng anh thấy nó không còn ý nghĩa nữa.

Tôi rút ra 3 giai đoạn của Ryan như vậy. Và vô tình nó trùng với 3 giai đoạn trong suy nghĩ của tôi, xem phim tui thấy bóng dáng mình trong nhân vật Ryan. Một thời gian dài tôi chỉ tập trung làm việc và phấn đấu để trở thành một người như Ryan: thành đạt, độc lập, không cần những mối quan hệ tình cảm. Rồi tới lúc tôi thay đổi suy nghĩ, có thể gọi là trưởng thành hơn, qua cái thời kỳ ngựa non háu đá, sống trên mây. Tôi thấy gia đình quan trọng, tình yêu quan trọng. Tôi yêu, sống trong tình yêu, hạnh phúc với tình yêu, thấy thèm một gia đình, một mái ấm có vợ, có con… Cái đó giống với giai đoạn 2 của anh Ryan bên trên, khi ảnh dẫn cô Alex về quê tổ chức đám cưới cho em gái, dẫn cổ về ngôi trường ngày xưa ảnh học… Sống hạnh phúc chìm đắm trong tình yêu. Rồi tôi cũng gặp trục trặc và chuyển sang giai đoạn 3 giống Ryan, buồn, thất vọng về tình yêu. Quay trở lại với công việc, cày hùng hục. Hiểu hơn là tình yêu ngọt ngào thế nào và cũng làm ta đau thế nào. Và rồi dần dà, một cách tự nhiên tôi thấy mình không cần tình yêu nữa, tôi thấy nó chỉ đem lại nhiều rắc rối. Cũng giống như cái mục tiêu 10 triệu dặm của Ryan, tui cũng có những mục tiêu của mình ngày trước – và giờ tui quay lại để cố gắng theo đuổi nó, nhưng tui cũng sợ rồi mình sẽ giống anh, khi đạt được rồi lại thấy nó vô nghĩa. Vì giờ thì tôi cảm nhận được cái sự chia sẻ nó cũng quan trọng như là cái việc đạt được.

Gần 30 tuổi, cái tuổi chưa đủ “già đời” để có thể nói là hiểu về triết lý của cuộc sống, nhưng cũng chưa phải là quá nhỏ để còn những ước mơ bay bổng xa vời kiểu 20 đầy mơ ước. Quay trở lại Up In The Air, phim kết thúc mở với cảnh một mình Ryan nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ máy bay và thì thầm: “Tối nay hầu hết mọi người sẽ trở về nhà, nơi có những đứa trẻ reo hò cùng chú chó vẫy đuôi. Vợ hiền sẽ hỏi về công việc ngày hôm đó của họ, và tối nay gia đình họ sẽ đầm ấm hạnh phúc. Ngoài kia những ngôi sao đã xuất hiện, Và trong những ánh sáng lấp lánh ấy, có một điểm sáng hơn đôi chút. Đó là ánh sáng nhấp nháy của cánh máy bay mà tôi đang đi…”
Câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt, lại làm tôi cảm nhận được sự cô độc của Ryan, cách nhìn đời của anh cũng quay trở lại đơn giản, khô khan như xưa. Nhưng lần này cũng có lẽ là có chút gì đó thay đổi, giờ anh đã biết ai cũng cần tình yêu, nhưng tình yêu chỉ dành cho một số người, và không phải ai muốn cũng có… Hành trình mới trong đời của Ryan hẳn sẽ không nhẹ tênh và dễ dàng, bởi anh đã tự bỏ vào đó gánh nặng lớn nhất trong đời một con người.

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Nạp lại hứng khởi


Có thể không phải ai cũng muốn sẵn sàng đón nhận những bất ngờ làm thay đổi cả cuộc đời mình, nhưng khi nó xảy đến thì phải chấp nhận và vựợt qua. Nếu sự việc buộc ta thay đổi thì hãy nhân cơ hội này mà bước con đường mới, chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn. Tôi tin ý chí luôn là liều thuốc tốt để con người không phải ngã gục, thay vì đi theo lời mấy ông thầy bói phán số phận mình thì nên tin lời tiên tri trong đầu mình. Sống dựa vao niềm tin cũng là một cách sống có mục tiêu đấy chứ. Bản chất không tệ giờ chỉ cần gặp nhiều chuyện đời thêm nữa thôi.

Nếu đột ngôt không được sống trong cảm giác như ý mình mong muốn, thì hãy mặc kệ nó một thời gian, rồi trở lại và lợi hại hơn xưa. Tôi hy vọng những người xung quanh tôi sẽ chấp nhận quy luật này để cho dù bị vỗ vào mặt bao nhiêu lần cũng sẽ mau đi tiếp và rồi chắc sẽ đi xa hơn. Tự do phát triển thôi.

Nói nào ngay, những chuyện tôi trải qua thời gian gần đây mới thấy rằng cuộc đời ngắn lắm. Lúc này đây tôi thấy mình phải mạnh mẽ hơn gắp nhiều lần, cũng phải có khí chất hơn nữa, và cần kiên nhẫn hơn xưa một chút nữa. Ah còn phải nên sống yêu quý bản thân trước, làm những điều mình thấy thích vì chính mình hơn là để thỏa mãn người khác. Nếu mình truyền được nhiệt huyết này được ai thì đó là duyên. (Cuộc sống cần có bao nhiêu cái duyên trong đời nhỉ?)

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

Nhiệt huyết khởi nghiệp

Có lẽ hầu hết những người khởi nghiệp mà tôi gặp đều là những người đầy nhiệt huyết. Họ đều rất đặc biệt và có niềm tin lớn lao về sự thành công của mình. Để khơi gợi và tiếp sức cho tinh thần khởi nghiệp trong giới trẻ, trong tháng 4 năm nay 2015 Forbes Việt Nam sẽ tổ chức các hoạt động dành cho những người trẻ mong muốn thành công với sự kiện hội nghị Under 30 Summit Việt Nam. Đây cũng là lần đầu tiên Forbes Việt Nam giới thiệu danh sách danh sách những gương mặt nổi bật nhất dưới 30 tuổi – 30 Under 30. Trong làn sóng khởi nghiệp công nghệ xuất phát từ Mỹ đang sản sinh ra những công ty hàng đầu thế giới được những người trẻ trong độ tuổi 20 xây dựng, giới trẻ Việt Nam cũng háo hức tham gia vào cuộc chơi với công cụ là kiến thức, hoài bão và Internet. Có thể nói đây là thời của những người trẻ.

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

Chuyên mục yêu thích


Đọc tạp chí cho ta rất nhiều điều thú vị và nhiều thông tin hữu ích. Rất nhiều tạp  chí có nội dung hấp dẫn và cũng có nhiều tạp chí có nhiều hình ảnh lôi cuối. Trong đó, chuyên mục yêu thích của mỗi người cũng khác nhau. Từ chuyên mục yêu thích sẽ dẫn đến việc tìm mua những loại tạp chí phù hợp với sở thích.

Có người thì thích xem Fashion & Trends, Grooming. Có người thì muốn học thêm các món ăn mới và nghiên cứu kỹ các thông tin ở mục Health & Nutrition. Có người thì thích xem các tin khuyến mãi. Chuyên mục lôi cuốn tôi nhất đó là On The Road.

Thật ra, gần như mọi người đều thích du lịch. Có người thì chọn kiểu du lịch nghỉ dưỡng.Có người thích đi phượt, khám phá thám hiểm. Mỗi kiểu có cái nét hay và đặc trưng riêng. Riêng cá nhân tôi thì chọn kiểu Du lịch tham quan. Mục tiêu đi du lịch kiểu này vừa phải dành thời gian chuẩn bị và tìm hiểu trước lộ trình, để khi đến nơi sẽ có đủ thời gian tham quan và trải nghiệm các địa điểm nổi tiếng mà mình đã chọn trước đó. Vừa có thể tham gia các môn thể thao đặc trưng ở khu vực đó. Vừa có thể nghỉ ngơi ở những hotel hay resort với giá tốt.

“Du lịch đó đây giúp loại bỏ định kiến, sự cả tin và những suy nghĩ hạn hẹp”. Đó là lý do mà mỗi năm tôi đều dành một ít tiền tiết kiệm đi đến những nơi mình chưa bao giờ đến. Khi ấy một vốn sống mới sẽ bổ sung cho tôi. Khi quay trở về, tôi lại có thêm nhiều năng lượng.

Danh sách địa điểm muốn đi bây giờ đã dài lắm rồi. Hy vọng đến 50 tuổi sẽ đi hết.

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Quá khứ



Một năm 2014 đang dần khép lại. Mọi người đang háo hức mong chờ những điều tốt đẹp  trong năm 2015.
Sự kiện của Thế giới và Việt Nam: Năm 2014 - Năm của tai nạn, chính trị, chiến tranh và dịch bệnh. 2014 thế giới chứng kiến những tai họa bí ẩn ngoài sức tưởng tượng của con người.
-Chuyến bay MH370 của Malaysia Airlines mang theo 239 con người biến mất tăm ngày 8/3/2014, để lại vô số giả thiết, muôn vàn nỗi đau và trở thành bí ẩn hàng không lớn nhất lịch sử nhân loại.
- Cái chết của 298 người khi chiếc MH 17 bị bắn hạ ở Ukraine
- Chiếc Airbus 320-200 của AirAsia Indonesia chuyến bay QZ8501 đã rơi xuống vùng biển Java
- Dịch bệnh Ebola: Căn bệnh lây nhiễm chưa có thuốc phòng và chữa, với tỷ lệ tử vong lên đến 90%, gieo rắc sự lo lắng, thậm chí là khiếp sợ cho công chúng, làm rung chuyển mạng lưới y tế toàn cầu.
- Chìm phà Sewol cướp đi nhiều sinh mạng nhất trong thời bình ở Hàn Quốc, nước phát triển và nối bậc nhất thế giới. Những người qua đời đều đang ở tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất, và bi thảm hơn, những cái chết đó đáng lẽ đã tránh được.
 - Cuộc cách mạng dù của Hong Kong: Phong trào đòi cải cách bầu cử Hong Kong là hoạt động chính trị gây chú ý đặc biệt của thế giới trong vòng 25 năm, báo hiêụ sự ra đời của một lực lượng chính trị mới trẻ trung và quyết đoán ở Trung Quốc.
- Phiến quân Nhà nước Hồi giáo: Tổ chức khủng bố máu lạnh với những hành vi tàn ác, chiếm đóng nhiều khu vực ở Iraq và Syria, đang tiếp tục bành trướng với tốc độ nhanh chóng, là mối hiểm họa đối với toàn thế giới. hành vi của. Tổ chức hồi giáo đã cấu thành tội ác chống lại loài người,
- Giàn khoan Trung Quốc gây bão Biển Đông: Trung Quốc ngang ngược đưa giàn khoan đặt ở thềm lục địa Việt Nam khiến Biển Đông thành điểm nóng, gia tăng nguy cơ xung đột, châm ngòi một đợt tăng cường vũ trang khu vực và thúc đẩy những liên kết quân sự mới.

Tuy nhiên, sau sự sống sót kỳ diệu của 12 nạn nhân vụ sập hầm, tôi nhận thấy cuộc sống luôn có may, rủi, vui, buồn nhưng cũng luôn có những phép nhiệm màu từ tình yêu, sự quan tâm, trách nhiệm và sự gắn kết của những người xung quanh.
Phép nhiệm màu ấy sẽ hiển hiện trong cuộc sống mỗi ngày nếu chúng ta trước tiên nỗ lực hết mình để tạo ra nó.

Bản thân 2014 
Nhìn lại bản thân tôi trong năm qua thì cảm nhận tới thời điểm này đã khá chững chạc. Thực tình thì mình thấy hài lòng với cuộc sống của mình hiện tại và may mắn thay chưa hối hận về bất cứ điều gì. Đương nhiên, cuộc đời tôi không phải lúc nào cũng có những ngày nắng đẹp, vẫn có những lúc khó khăn. Nhưng những khó khăn đó giúp tôi mạnh mẽ hơn và mình không hối hận vì những bài học đó.
Mọi nỗi đau đa phần là con người tự gây ra cho nhau và phần lớn người ta cứ nhìn về quá khứ mà không trân trọng cái mình có ở hiện tại. Không phủ nhận quá khứ là 1 phần con người nhưng dù là kỉ niệm buồn hay vui, nó cũng đã qua đi và đã thuộc về quá khứ!
Note to myself: Leave the past in the past.

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Không khí Giáng Sinh

Trong các dịp lễ phương Tây tôi thích nhất là lễ Giáng sinh. Trên đường phố ở Sài Gòn nhìn thấy các cửa hàng đã hoàn thành việc trang trí từ giữa tháng 11. Không khí dịp lễ này cũng đến sớm hơn. Cũng nhắc nhở tất cả mọi người nên mua quà Giáng sinh cho bạn bè và người thân sớm hơn.

Đã có ai đặt cây giáng sinh trong nhà vào tháng Mười Một hay không?

Tuy rằng mỗi năm mỗi kiểu trang trí khác nhau, tâm trạng đón Giáng Sinh cũng sẽ thay đổi đáng kể và đặc biệt năm nay Sài Gòn trùng tu nhiều cơ sở hạ tầng nên không khí Giáng Sinh cũng giảm nhiệt đi phần nào. Nhiều trung tâm thành phố và khu mua sắm đã có nhiều mô hình lớn. Mọi người đã có thể đến xem và chụp ảnh lưu niệm. Merry X'Mas!

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Lùi một bước, tiến xa hơn



Sắp tới tôi sẽ tròn 27 tuổi. Tôi có hơn 5 năm làm việc với cái nghề marketer. Vậy là tôi đã đi qua nửa thập kỷ kể từ ngày tốt nghiệp đại học. Hiện tại, 2 tài sản lớn nhất mà tôi có là thời gian và sức khỏe. Và có 1 câu hỏi làm tôi luôn phân vân với 2 câu trả lời: Tôi sẽ làm gì khi đang ở trong độ tuổi 30 ở Sài Gòn? Có lẽ sẽ kết hôn, có một gia đình để chăm sóc và có công việc ổn định. Hay tôi từ bỏ công việc ổn định để chạy theo giấc mơ khởi nghiệp.

Tôi biết một số bạn ở cùng độ tuổi 27 với tôi, họ kiếm được 1.000USD/tháng bằng cách làm việc cho các công ty nổi tiếng. Tài năng, thông mình, được tôn trọng và họ thường rất tham vọng. Bên cạnh đó, có rất nhiều người khởi nghiệp ở độ tuổi này. 


Giả sử: Tôi muốn khởi nghiệp ở độ tuổi 27. Tôi đang kiếm được 1.000 USD/tháng, bắt đầu làm việc từ 22 tuổi và tiền lương tăng 10% mỗi năm. Tôi được thưởng 2 tháng lương hàng năm vì được đánh giá làm việc hiệu quả. Tôi đã lên kế hoạch start-up từ đầu nên bắt đầu tiết kiệm ở tuổi 22. Gia đình và bạn bè không thể hỗ trợ về mặt tài chính và không có quỹ đầu tư nào cho vay hay tài trợ. Vậy là sau 6 năm tôi có khoảng 8.300 USD để bắt đầu start-up. Bây giờ, tôi sẽ thuê 3 nhân viên với mức lương hàng tháng 250USD/người, thì chỉ trong 9 tháng số tiền vốn trên sẽ cạn đi.

Đó là tôi chưa đề cập đến bất cứ điều gì về mô hình kinh doanh, mô hình doanh thu, năng lực cốt lõi, nhu cầu thị trường và sự cạnh tranh khốc liệt của đồi thủ...Chưa kể tôi phải ăn cơm, trả tiền nhà (nếu thuê nhà, dĩ nhiên rồi, chẳng ai start-up mà đi ở chung với bố mẹ cả), chưa kể các sinh hoạt tinh thần khác.

Đây là tôi chỉ bàn về cuộc sống của một start-up điển hình và quen thuộc từ một gốc độ quan trọng: tài chính. Một số start-up ở Việt Nam có những ý tưởng tuyệt vời, nhưng họ thường phải đau đầu vì nguồn tài chính eo hẹp. Nhiều nghiên cứu cho thấy rất nhiều công ty phải đóng cửa sau một thời gian rất ngắn. Với những trường hợp thành công thì không cần bàn cãi, một là họ quá giỏi, hai là họ quá giàu. Nhưng dù sao tôi vẫn sẽ học hỏi những tấm gương thành công này.

Tóm lại, với công thức trên, vốn khởi nghiệp sẽ đến từ làm việc chăm chỉ và được trả lương cao. Vì vậy, theo suy nghĩ thiển cận và hạn hẹp của tôi, nếu muốn khởi nghiệp trong tương lai, phải bắt đầu bằng cách làm việc hiệu quả cho một công ty thực sự tốt, với ông sếp tốt và trả lương xứng đáng. Nếu thiếu một trong các yếu tố này, có thể giấc mơ start-up sẽ phải đến lâu hơn.

Ok, quyết định xong rồi, đi ngủ thôi. Mai làm những điều cần làm, theo cách khôn ngoan nhất. Dẫu có không như mình mong muốn thì cũng đã làm những gì cần làm rồi, sẽ không có gì phải trăn trở nữa. Chúc Dean thành công làm được hero!